Tôi chấp nhận đóng cửa cộng đồng

(Quan điểm không nhất thiết phải phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.)

Tôi điều hành một công ty dịch vụ spa làm đẹp. Do đặc thù của ngành, chúng tôi không thể bán hàng trực tuyến mà phải liên hệ trực tiếp với khách hàng. Vì vậy, giữa tháng 3, khi bệnh nhân thứ 40 bắt đầu làm việc, tôi đóng cửa hàng vì thấy nhiều du khách nước ngoài về nước. Nếu chẳng may khách hàng không biết mình bị nhiễm (vì thời gian ủ bệnh của Covid-19 khá lâu) thì chúng ta sẽ là người thua cuộc đầu tiên. Vì vậy, dù rất đau đớn nhưng tôi quyết định kết thúc mùa phổ biến. Lúc đầu, tôi rất bực bội vì ngày mới gọi đến cũng không có tin tức của phóng viên. Làm việc, không họp buổi tối để tổng kết doanh số cuối ngày. Sau đó là tiền thuê, là chi phí cố định phải được duy trì trong thời gian quyết toán. Đối với những người đang kinh doanh như chúng tôi, quyết toán đồng nghĩa với việc doanh thu về 0 đồng vì không thể chuyển khoản. Tôi có thể truy cập các dịch vụ trực tuyến.

Nhìn “đứa con tinh thần” của mình đau đớn, còi cọc, mong manh, không chống chọi được với giông tố cuộc đời, ngoài tiền mất tật mang, suy nghĩ miên man, mỗi lần đọc báo, xem tivi tôi lại thấy hoảng. Dịch bệnh toàn cầu đang leo thang, và tôi không khỏi lo lắng. Trước đây, một người anh nói với tôi rằng: “Một công ty non trẻ phải mất ít nhất ba năm để xác định liệu nó có thể tồn tại trên thị trường hay không.” Bây giờ, tôi mới bắt đầu hoạt động được 2,5 năm và tôi đang “bối rối” vì Covid-19. Khách hàng để lại số điện thoại của họ, nhưng ngại gọi cho khách hàng vì họ không thể cung cấp dịch vụ. Sau đó, tôi nghiên cứu điều đó và điều đó-trước khi tự học cách làm việc đó, tôi đã coi mình là một công việc thuê ngoài. Tôi cũng nghiên cứu thị trường, sản phẩm và dịch vụ, đồng thời tìm hiểu thêm về kinh doanh, tiếp thị và tiếp thị.

Trong quá trình xem xét, tôi đã lên một số diễn đàn để nghiên cứu về Ask. Có rất nhiều người trong Diễn đàn Kinh doanh Cơ hội, họ bảo tôi giảm chi phí tiếp thị và kể cho họ câu chuyện thành công rằng mùa Covid-19 vẫn đông khách, họ nói tôi thiếu kiến ​​thức và tài liệu tham khảo. Tôi đóng gói các dịch vụ của họ. Thậm chí có người mời tôi mua máy móc, sản phẩm, dịch vụ có chứng nhận “Mùa thu năm mới, ấm no nhà cửa”. Tôi chỉ cười ít hơn và hơi tụt xuống. Vì tôi biết mùa phổ biến này không phải là thời gian để tiêu tiền học hay bất cứ thứ gì khác, nên tôi tìm cách tăng cường tiếp thị hoặc mua hàng. Chiến lược chống khủng hoảng đại dịch này chỉ là cách duy nhất để giảm tổn thất và giảm thiểu chi phí.

Tôi nhận ra rằng tôi phải giữ bình tĩnh và bình tĩnh nhất có thể và đừng quên. Mọi người vẫn khỏe mạnh và có thể làm lại từ đầu. Trên khắp thế giới, nhiều người không có cơ hội bắt đầu lại, và tôi vẫn cảm thấy may mắn. Cho đến nay, chính quyền đã có những biện pháp nghiêm khắc hơn, và tôi cũng dần quen với cảm giác bình yên, chấp nhận nỗi đau mất mát, bình thản như chấp nhận sự yên bình, tĩnh lặng của Hà Nội. Hàng chục năm nay, kể cả ngày Tết, chuyện lạ chưa từng xảy ra.

Sự thật đã chứng minh rằng mọi khía cạnh của cú sốc đều là một sự cân bằng mới, rất khó để đạt được sự đồng thuận lúc đầu, nhưng sau đó bạn sẽ ổn thôi. Hóa ra những gì bạn cho rằng mình đang mất đi đôi khi lại là một thói quen khó bỏ.

>> Chia sẻ các bài viết, video và hình ảnh của “Tôi Về Nhà” tại đây.

Quạt con công

You may also like

Leave a reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *