Tiếng vọng dưới đáy biển

Năm 1912, con tàu Titanic khổng lồ đã bị phá hủy khi nó đâm vào một tảng băng khổng lồ, giết chết hầu hết hành khách. Để tránh tai nạn, mọi người đang cân nhắc việc sử dụng tiếng vang để phát hiện sông băng phía trước tàu trong sương mù hoặc bóng tối. Phương pháp thất bại, nhưng nó đã dẫn đến một ý tưởng khác: sử dụng sự phản chiếu tiêu cực của đáy biển để đo độ sâu của biển. Ý tưởng này tạo ra kết quả tốt.

Thiết bị này được gọi là máy đo độ vang. Nó tạo ra một bước ngoặt thực sự trong thực tiễn đo độ sâu của biển. Với hệ thống đo lường trước đó, độ sâu chỉ được đo khi tàu không di chuyển, điều này làm mất thời gian. Với dây cáp, tốc độ của các bánh xe nên được làm chậm rất chậm (khoảng 150 m mỗi giây), kéo một sợi dây từ đáy biển cũng chậm như vậy. Phải mất 3/4 giờ để đo độ sâu khoảng 3 km với phương pháp này. Tuy nhiên, với tiếng vang, phép đo tương tự chỉ mất vài giây và kết quả đáng tin cậy hơn khi lái tàu như bình thường. Sai số đo không vượt quá 1/4 mét (nghĩa là khoảng thời gian phải được xác định với độ chính xác là 1/3000 giây.) Đo chính xác độ sâu rất lớn là rất quan trọng đối với khoa học biển, và cần xác định nhanh và chính xác độ sâu trong vùng nước nông. Nó giúp ích rất nhiều cho ngành hàng hải và có thể đảm bảo việc điều hướng tàu an toàn: nhờ máy đo độ vang, mọi người có thể mạnh dạn điều khiển con tàu trên bến tàu.

Trong tiếng vang hiện đại, con người không còn sử dụng âm thanh thông thường nữa mà sử dụng sóng siêu âm rất mạnh, không thể nghe được bằng tai người. Nó có tần số khoảng hàng triệu rung động mỗi giây. Những âm thanh này được tạo ra bởi các điện trường xen kẽ. Sự rung động của tấm thạch anh (thạch anh áp điện) nhanh chóng gây ra. (Dựa trên sách Vật lý vui vẻ)

You may also like

Leave a reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *